Thử yêu côn đồ
Phan_16
30 phút trước. . .
- Rốt cuộc là ai sai khiến tụi bây bắt cóc Minh Minh?- Hắn đứng trước tên Thành. Quần áo tên đó rách rưới, người không ra người, ma không ra ma. Lúc đầu, được cảnh sát thả ra, cứ tưởng là được khoan hồng nhưng không ngờ phải chôn vùi thân xác ở hầm tối nhà Thanh Tuấn.
- Là tao làm!
- Mày nghỉ thử xem, tao mà ày thêm 1 cú nữa, xương cốt mày có còn nguyên vẹn hay không? Đừng vì câu hứa mà đánh mất mạng sống!- Hắn nhếch mép rồi thụi 1 cú vào bụng tên kia. Hôm nay cũng như hôm trước, tên Thành không chịu nói rõ ra người đứng đầu, cứ thế bị hắn dày vò.
30 phút trước vừa chịu đòn, giờ thì hắn lại đến nữa, đây lần đầu tiên như thế. Tuy nhiên, lần này hắn rất giận dữ, mạng sống tên Thành e là khó mà giữ lại. Hắn vừa định vung đấm tên đó đã rối rít:
- Tôi nói… tôi nói…
Tuy trong lòng rất tức giận nhưng hắn không phải là không còn lí trí. Nới lõng bàn tay cầm chặt áo tên kia ra. Hắn hất mặt như ra lệnh tiếp tục.
- Là 2 cô gái, họ không cho chúng tôi thấy mặt cũng như biết tên!
- Địa điểm?- Hắn nhướn 1 bên mày.
- Không có địa chỉ cụ thể, cô ấy hẹn ra căn nhà hoang!
Hắn vứt tên kia xuống nền đất rồi quay người bỏ đi. Hắn vừa đi lên thì chạm mặt anh. Chiếc áo sơ mi màu trắng hơi nhuốm đỏ. Anh mỉm cười:
- Biết được thêm gì chưa?
- Máu?
- Của người khác!- Anh phủi phủi mấy vết máu chưa đông rồi xoa xoa cằm mình.
- Ai làm?- Hắn nhếch mép.
- Chắc là công ty vừa bị thâu tóm! Đắc tội nhiều quá rồi anh cũng chẳng biết…
- Xem ra làm tổng giám đốc cũng không dễ!- Hắn mỉm cười rồi lướt ngang anh. Quang Huy liếm môi, khóe miệng anh bị đánh trúng hơi rướm máu nhưng không có gì nghiêm trọng. Anh thở dài 1 tiếng rồi mở cửa vào phòng.
*****
- Dạo này thấy đại ca với Minh Minh có tiến triển lắm nha!- 1 tên trong đám lên tiếng. Hắn và đồng bọn đang ngồi ăn sáng trong căng tin. Nghe câu nói của tên kia, hắn xiết chặt cây đũa trong tay không đáp.
- Cả 2 đã kiss chưa? Chắc đại ca nuốt first kiss của Minh Minh rồi chứ gì?- Tên Hiếu chêm vào. Hắn xiết chặt hơn nữa, cây đũa bị gãy làm 2. First kiss gì chứ? First kiss, first kiss… Rốt cuộc hắn không chịu nổi nữa mà đánh cái rầm lên bàn. Mọi người trong căng tin quay lại nhìn hắn, nhưng nhanh chóng quay đi như không có chuyện gì.
Minh Minh mặt mũi như gấu trúc đi vào, tối qua có ngủ được tí nào đâu. Cô bước đến trước mặt hắn đặt mạnh hộp quà màu hồng trông rất xinh xắn lên. Cô nhếch mép, khóe miệng vểnh vểnh lên như bị điện giật:
- Tặng cho anh đó!
Hắn xoa xoa cằm rồi mở chiếc hộp ra. Hắn tức đến nổi muốn nuốt cả lưỡi. Minh Minh đập cái iphone 6 nát bấy đã đành, cô còn “tặng lại” cho hắn coi như dằn mặt. Bọn côn đồ xung quanh im bặt nhìn cảnh tượng này. Có tên còn len lẻn chuồn đi. Minh Minh khoanh tay trước ngực rất oai nói dõng dạc:
- Đây là tôi muốn nhắc nhở anh nhớ, Minh Minh này không đồng ý với lời tỏ tình của anh nên trả quà lại theo ý anh muốn! Tôi không thích sử dụng đồ đôi với anh!
Những người nhiều chuyện trong căng tin rốt cuộc cũng phải quay lại xem chuyện gì đang diễn ra. Khóe môi hắn giật giật, “theo ý anh muốn” hắn muốn đòi quà lại bao giờ? Mọi người xung quanh bàn tán nho nhỏ nhưng đặc biệt là xoay quanh chuyện “trai đẹp đòi quà -hạng người tiểu nhân”.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì Minh Minh đã quay người đi. Đúng, ít nhất phải như vậy. Hắn phóng qua cái bàn đang ngồi kéo tay cô đi nhanh về phía sân thượng. Chậc, ai cũng thầm xót thương cho bóng dáng cô gái nhỏ bé đang hét lên oai oái: “Anh buông tôi ra cái tên Chihuahua đi, anh có gan làm không có gan nhận sao? Anh còn so đo với đàn bà nữa à?” Chính cái từ “đàn bà” Minh Minh dùng mà gây cho cô về sau không ít sóng gió. Đáng lẽ ra, cô phải nói 2 từ “con gái”.
Tin tức lan nhanh toàn trường. Có người nói:” Minh Minh là con gái nhà lành, bị hắn “hãm hại” nên đòi lại quyền công bằng.” Có người đồn thổi:” Minh Minh ra giá quá cao, hắn đã tặng iphone 6 nhưng Minh Minh không chịu. Đã vậy, cô còn đập nát để mà trả lại. Có lẽ vì… cái giá quá cao nên hắn đã “làm bừa”.”
Có 1 số cô gái đứng về phía hắn:” Nếu tôi là Minh Minh, tôi sẽ nhanh chóng ngã gục vào lòng Thanh Tuấn. Iphone 6 đâu có rẻ chứ? Hơn nữa, Thanh Tuấn là con trai, cậu ta còn “dũng cảm chịu trách nhiệm” kia mà!”
Có 1 số chàng trai đứng về phía Minh Minh:” Nếu Thanh Tuấn dũng cảm chịu trách nhiệm thì Minh Minh đâu phải hét toáng lên là:” Anh có gan làm không có gan nhận sao?”. Các cô chỉ nhìn nhận con người qua vẻ bề ngoài. Tội nghiệp cho Minh Minh, cô ấy là con gái mà phải gánh chịu “lăng nhục”!”
1 số người trung lập:” Tôi thấy cô Minh Minh này cũng kì. Thanh Tuấn theo đuổi cô ấy rất vất vả, nào là phải cõng, nào là kêu gọi toàn trường bỏ phiếu để làm vui lòng người đẹp, hơn nữa còn tặng iphone 6. Tuy Minh Minh có chút xíu lỗi, nhưng cô ấy có quyền con người. Cô ấy không chịu thì Thanh Tuấn “làm bừa” như vậy được sao? Tóm lại, không nên dính líu vào “đôi uyên ương” này!”
Thế là, từ chối lời tỏ tình thì lại bị moi ra làm câu chuyện :” Chàng sói và nàng chăn cừu”. Chỉ trong vòng 5 phút, diễn đàn của trường đã đặc kín ment về chuyện tình “trong phim” của 2 người.
Lúc này, ở sân thượng. . .
- Sao anh lại kéo tôi lên đây? Có phải anh xấu hổ vì chuyện hôm qua anh đã làm đúng không?- Minh Minh khoanh tay trước ngực trợn mắt. 1 số người ngoài cuộc, với lí do nhiều chuyện mà nấp vào căn phòng kín trên sân thương nghe ngóng. Nghe được câu Minh Minh nói, những người đó lại suy diễn thêm câu chuyện:” Đêm qua sau khi trao giải, Minh Minh và Thanh Tuấn đã đi chơi đâu đó… rất có thể…”
- Tôi không cảm thấy xấu hổ gì hết! Đó là chuyện chỉ tôi và cô biết, cô có cần rao lên cho toàn trường soi mói không? Cô cũng phải mất mặt chứ!
- Sao tôi lại mất mặt chứ? Tôi là người bị hại kia mà!
- Tùy cô thôi, dù sao cũng không có gì to tát! Tôi thách cả trường, ai dám đồn chuyện này lớn ra!
- Anh đúng là cái đồ suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Anh chỉ biết cậy quyền, cậy thế thôi!- Trong căn phòng tối, họ lại càng chắc chắn hơn bởi câu nói “Anh đúng là cái đồ suy nghĩ bằng nửa thân dưới!”
- Ừ, tôi là thế đó! Nhưng tôi lôi cô đến đây không phải để cô chửi tôi!
Khe hở trong căn phòng chỉ đủ nhìn thấy hắn kéo tay Minh Minh qua ngóc khuất. Những kẻ nhiều chuyện trong đây đỏ mặt tía tai khi nghe tiếng hét của Minh Minh:
- A, buông ra! Anh làm gì vậy? Buông tôi ra, Á!
Họ than thầm, sao tự nhiên đâm đầu vào chốn “hoa xuân” vậy chứ! (Thật sự là… Win toác mồ hôi rồi!) Không khí đột nhiên im lặng, chỉ nghe tiếng Minh Minh thở mạnh. Ngay sau đó, hắn lôi cô xuống sân thượng. Những con người nhiều chuyện bắt đầu tung thêm tin tức:” Ngay sau khi lôi Minh Minh lên sân thượng, Thanh Tuấn lại giở trò mặc kệ Minh Minh hét toáng lên. Chúng tôi không thể nhìn thấy toàn bộ cảnh ấy nhưng 25 phút sau Minh Minh bị Thanh Tuấn lôi xuống sân thượng, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù!” *Cái gì đây? Đâu ra mấy tình tiết này?*
Sự thật chính là… hắn nhận ra có người theo dõi nên lôi Minh Minh vào góc khuất bảo giữ im lặng. Minh Minh cứ tưởng là hắn sẽ đánh cô nên ra sức giằng ra. Sau khi dùng hết công lực thì Minh Minh thở dốc. Thấy tình hình không ổn nên hắn mới lôi cô xuống dưới. Từ câu chuyện bé tí bé tẹo, họ dệt ra 1 câu chuyện “đáng trấn động thế giới”. Minh Minh và hắn vẫn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra trên diễn đàn toàn trường. Chậc, họ mà biết thì sẽ ra sao nhỉ???
Chỉ 10 phút sau khi vào đến lớp. Hắn và Minh Minh nhanh chóng hóng được tin. Minh Minh:” Trời ơi, ai tung ra mấy cái tin tức vớ vẩn này vậy? Tôi với hắn đã có gì với nhau bao giờ?” Thanh Tuấn:” *nhếch mép* Tốt lắm, dù sao đóng vai ác đã lâu, ác thêm chút nữa cũng không sao! Nếu đã biết tin này thì hãy ghi nhớ… Minh Minh là của Thanh Tuấn này!”
Minh Minh cầm cái ghế lên chuẩn bị phang cho hắn chết, đã biết không đúng còn không giải thích, cố gắng làm ọi người hiểu lầm thêm. Hắn là đồ cầm thú!
(Mai nữa là vào học rồi T^T, mọi người chịu khó 1 tuần 1 chap nha!)
Chương 25: Chuyến đi Đà Lạt (P1). . .
Tôi ngoan ngoãn choàng áo khoác lên người. Nhưng tôi mặc rồi thì hắn có lạnh không nhỉ? Tôi len lén liếc sang hắn. Khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười:
- Đừng nhìn nữa, tôi không thể tập trung lái xe!
........................................................................................................
- Minh Minh! Tối qua tao nhớ mày về nhà rất sớm kia mà! Sao có thể...- Hải Yến cầm chiếc điện thoại xem mấy comment của những kẻ nhiều chuyện. Tôi ôm cái gối vào lòng mà đớ người, sao tôi lại lâm vào hoàn cảnh này chứ? Tôi rưng rức trong cổ họng:
- Đêm qua người tao ngủ chung là mày, còn hỏi nữa à?
- Làm thấy ghê, thế kỷ 21 rồi, ai quan tâm đến mấy thứ đó? Gặp tôi... tôi còn khoái nữa. Hắc hắc!- Ả Thiện Nhân cười đê tiện. Tôi quẳng cái gối vào mặt nó:
- Thế tao với mày hoán đổi cho nhau!
- Bà cô cổ lỗ sĩ, tôi thấy mừng cho chồng tương lai của bà!
- Đừng đùa nữa! Làm sao dập tắt tin đồn đây???
- Vừa có thông tin mới nữa: " Thanh Tuấn đã lên tiếng thừa nhận sự việc, cậu ta còn chấp nhận chịu trách nhiệm với Minh Minh!"- Con Yến cầm điện thoại đọc lướt ngang. Tôi phải lên tiếng thôi, cứ để bọn họ làm chuyện nhố nhăng vậy sao được? Tôi mở laptop, vào 1 tab facebook, 1 tab diễn đàn trường.
Triệu Minh Minh 12A1: Mấy người có thôi đi không? Không biết thì đừng đồn bậy! Tôi và hắn hẳn là không có gì như các người nghĩ!
Ngay khi comment của tôi xuất hiện, lượt like tăng vọt lên 200. Các người ngày trực chờ sẵn hay sao í.
Triệu Thiện Nhân 12A1: Chị ấy đang cố che giấu thôi! Con gái ai chẳng ngại mấy chuyện này!
E hèm, cái nick vừa reply hơi... quen. Tôi liếc sang con "bóng" đang cầm cái iphone 5S hí hửng. Bà nội nó, vừa mới nhóm lửa thì nó lấy xô nước đổ cái ào vào. Tôi bỏ cái laptop qua 1 bên, tôi phi xuống sàn cho nó 1 trận no nê.
Mai Mai: Chúng tôi hiểu mà! ^^
Phong Vũ 11A9: Chị đừng buồn, thế kỉ 21 rồi, không quan trọng lắm đâu.
Nguyễn Thanh Tuấn 12A1: Có thì nhận thôi!
Nguyễn Hải Yến 12A1: Như lời con Minh nói, không có gì thật đâu! Đêm qua tôi và nó ngủ cùng nhau mà!
Lê Minh Khiêm 12A2: 2 người là best friend, còn không bao che chắc?
Nguyễn Thanh Tuấn 12A1: E hèm, Hải Yến!
Nguyễn Hải Yến 12A1: E hèm, Thanh Tuấn! Tôi vẫn phải thú thật thôi, đồn bậy bạ sau này sao con nhỏ lấy chồng được?
120456324890: Thanh Tuấn đã nói chịu trách nhiệm rồi chồng con gì nữa?
Nhất định đỗ khối D: Thanh Tuấn lên tiếng cho Minh Minh yên tâm cái đi!
Triệu Thiện Nhân 12A1: Ngoài Hải Yến ra, tôi cũng là nhân chứng! Tôi sẽ khai báo như sau: Minh Minh và Thanh Tuấn hẳn là có cái gì đó!
Triệu Minh Minh 12A1: Im lặng hết coi!
Sau khi comment tôi xuất hiện, bọn họ mới chịu im lặng. Hắn lại khơi nguồn cảm xúc đầu tiên.
Nguyễn Thanh Tuấn 12A1: Minh Minh, cô đừng lo! Tôi nhất định chịu trách nhiệm với cô!
Sương mai thủy tinh: OMG, đồng ý đi Minh Minh, còn gì bằng, dù sao cũng đã lỡ làng rồi!
Tiểu Bạch ngoan hiền: Chuyện đi đến nước này rồi, chị còn ngại gì nữa!
Triệu Minh Minh 12A1: Nếu tôi và hắn có gì, điều đầu tiên tôi làm là sẽ kiện hắn ra tòa. Phải làm sao cho hắn chôn thây trong tù. Đây là lần cuối tôi nói đến chuyện này! Ai còn nhắc nữa thì... tự hiểu nha!
Tôi tắt tab diễn đàn trường, bắt đầu lướt facebook. Đánh con ả Thiện Nhân hoài, ả nghiện hay sao ấy! Đánh thì cũng biết đau tay đau chân chứ!
Hoàng Tử Gió: Hey, girl!
Minh Minh Là Ta: What's up?
Hoàng Tử Gió: Chiều nay rãnh không? Anh và em đi cafe, lâu rồi không ôn lại kỉ niệm! ^^
Minh Minh Là Ta: Được ạ! Mấy giờ anh qua?
Hoàng Tử Gió: 4 giờ nhé!
Minh Minh Là Ta: Vậy là 1 tiếng nữa ạ?
Hoàng Tử Gió: Đúng vậy! ^^
Minh Minh Là Ta: Ồ!
Tôi đứng dậy đi thay quần áo. Con Yến ngẩng đầu lên hỏi:
- Đi đâu vậy?
- Đi cafe với anh Huy, đi không?
- Hả? Không đâu!- Nó bĩu môi rồi chăm chú vào cái điện thoại.
Tự nhiên tôi thấy mình vô duyên, đi chơi cùng anh mà hỏi xem nó có muốn đi theo không, giống như cái kiểu "mày muốn làm kì đà không?" Nhưng dạo này, tôi có vẻ không thích những cuộc hẹn lăn tăn. Nói trắng ra là lười đi dạo. Hôm qua do báo ơn hắn mới nhận lời thôi. Tôi và anh hiện nay cũng có 1 số khoảng cách không đáng, nếu từ chối lời mời này chắc khoảng cách dài ra thêm nữa. Tôi buộc tóc cao lên rồi quay lại với cái laptop.
Không tên: *icon cười nhếch mép*
Tôi check đã xem, không thèm trả lời. Đối với cái bọn não có sán chó thì ..." im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ". Hắn lại gửi cho tôi liên tiếp mấy tin nữa nhưng tôi không xem. Tôi bật bản "Try" của Colbie Caillat, tôi rất thích bản nhạc này, rất ý nghĩa. Tôi lặng lẽ nghe nhạc chờ thời gian trôi.
- Cuối tuần này đi Đà Lạt không?- Con Yến vẫn nhắn gì đó qua điện thoại mà hỏi tôi.
- Rãnh nhỉ? Đi trong ngày thì có về kịp để học đâu!- Tôi chép miệng.
- Minh Minh, chị yêu à, đi nha!- Ả Thiện Nhân đột nhiên đổi giọng ngọt ngào với tôi. Nghe mà sởn gai óc ấy. Cái này hẳn có uẩn khúc.
- Rốt cuộc tại sao muốn đi Đà Lạt? Chỉ 3 người thôi sao?
- Không! Có anh Quang Huy nữa!- Con Yến lúc này mới nhìn tôi.
- Sao anh ấy không nói với tao?- Tôi hất cằm.
- Lát nữa mày đi chơi, chắc sẽ nói chứ gì!
- Đúng, đúng! Đi nha! Đi nhoaaaa!- Ả Thiện Nhân bay ngay lên giường lay lay vai tôi.
- Không biết!- Tôi khịt mũi rồi đi xuống nhà.
Đợi khoảng 5 phút, anh đến. Tôi vừa lên xe vừa hỏi anh:
- Sao cuối tuần này anh lại muốn đi Đà Lạt?
- Không phải chủ ý của anh... Nhưng em đi chứ?- Anh nhướn mày nhìn tôi.
- Em không biết, chắc không đi đâu!- Tôi chép miệng. Như không lại đi Đà Lạt, bộ du lịch không tốn tiền sao?
- Ừm... Anh nghĩ nếu em không đi thì Hải Yến và cả... cậu em họ gì đó cũng sẽ lôi em đi!
- Em họ? Anh gặp rồi sao?
- Hôm qua anh có gặp trong lễ hội trường!- Anh lái xe đi. Anh chấm dứt cuộc nói chuyện về chuyến đi chơi tại đây, có lẽ anh không muốn lãng phí thời gian.- Em muốn đi đâu?
- Đâu cũng được ạ! Nhưng em ăn no rồi, không cần phải đi đến quán ăn!
- Vậy công viên được chứ?
- Sao cũng được ạ!
Tôi trả lời qua loa rồi nhìn về những hàng cây bị tuột lại phía sau. Ánh nắng chiều vàng nhạt, nhè nhẹ chảy dài. Gió phảng phất mùi cây cỏ nhàn nhạt. Đúng là buổi chiều luôn là lúc đẹp nhất trong ngày. Tôi khoan khoái nhìn xung quanh, trên môi nở nụ cười. Hôm qua, tôi và hắn đã cùng nhau ngắm mặt trời lặn tại công viên này. . .
Anh đỗ xe, tôi lang thang dọc mép hồ. Lát sau, anh chạy đến đưa tôi chai nước suối.
- A, cảm ơn anh!- Tôi mỉm cười.
- Công viên lúc nào cũng là nơi lí tưởng để hẹn hò nhỉ?- Anh cũng cười. Tôi đưa mắt khẽ đảo 1 vòng, vì vậy hôm qua hắn dẫn tôi đến đây? Tôi không đáp lại, chỉ lẳng lặng uống nước.
- Đạp xe nhé!- Anh hào hứng đề nghị.
- Dạ!- Tôi vẫn nhàn nhạt đáp, cuộc hẹn hôm nay hình như rất nhàm chán, không vui như lúc trước. Phải chăng vị trí của anh trong lòng tôi không còn như lúc ban đầu? Tôi đi phía sau tạo 1 khoảng cách nhất định với anh. Người cho thuê xe nhìn tôi nở nụ cười:
- Cô lại thuê nữa sao?
Gì đây? Tôi cảm giác mình giống con cáo già "lừa tình" 2 chàng trai trẻ. Sao chú ấy cứ phải nói chữ "lại" vậy? Tôi cười gượng gạo nhìn anh. Anh hỏi tôi:
- Em thuê rồi sao?
- Hôm qua... em và...
- Anh hiểu rồi! Đi thôi...- Anh nở nụ cười cắt ngang câu nói. Cứ như, tôi nói thêm vài chữ nữa anh sẽ chịu không nổi. Anh thuê 1 chiếc xe có yên sau, tôi không phải tự mình đạp, chỉ có mình anh chở tôi thôi. Bóng dáng tôi và hắn hôm qua lại lẩn quẩn trong đầu, tôi khẽ thở dài ngán ngẩm.
Trời tắt nắng, anh đưa tôi về. Tôi chẳng biết mình đã phải cố chịu đựng bao lâu với cái tẻ nhạt này. Tôi vừa định mở cửa xe, anh đã nắm tay tôi lại.
- Hả?- Tôi ngạc nhiên nhìn anh, bàn tay trong tay anh theo phản xạ mà rụt lại.
- Em đừng tạo khoảng cách với anh như vậy nữa, cả em và anh đều rất mệt mỏi!
Câu nói ấy cứ chập chờn trong đầu tôi. Tôi khẽ thở dài rồi tạm biệt anh vào nhà. Có lẽ tôi nên tham gia chuyến đi Đà Lạt này!
- Sao rồi? Chị có định đi không?- Tôi vừa vào nhà, ả Nhân từ đâu bay ra, xém chút nữa thì tôi đã hét lên vì giật mình.
- Chắc phải đi thôi!
- Sao lại "phải", có ai ép buộc chị đâu!
- Suỵt, chị mệt rồi!- Tôi ra giấu im lặng rồi đi lên phòng.
Yến Nguyễn: Mày có định đi không vậy?
Minh Minh Là Ta: Đi!
Yến Nguyễn: AAAA, tuyệt quá! Thương mày nhất!
Tôi đóng laptop lại nằm dài ra giường chán chường.
Ngày cuối tuần. . .
Tôi há hốc mồm nhìn 3 chiếc xe đằng trước mình. Tôi cứ tưởng chỉ có 4 người đi thôi chứ. Bực mình hơn nữa là hắn đang ngồi trên hàng ghế sau xe anh, mắt khép hờ vẻ đang ngủ. Tôi không kìm được sự tức giận đang trào dâng trong người mà quay sang con Yến. Nó cười giã lã:" Nếu tao nói có Thanh Tuấn đi thì mày sẽ không chịu đi!"
Cái bọn mê trai bỏ bạn, vậy đấy! Chẳng lẽ tôi quay về ngay lúc này? Tôi mở cửa ra ngồi cạnh anh, từ giờ đến sáng cũng còn lâu. Tôi tựa người vào ghế sau mà lịm đi. . .
Tôi tỉnh dậy sau vài hồi xe rung. Suýt chút nữa thì tôi hét toáng lên, hắn đang lái xe. Tôi nhìn ra ghế sau, anh đang ngủ. À, thay "tài xế". Mọi người trong xe vẫn ngủ say sưa. Hắn nhìn sang tôi:
- Ngạc nhiên lắm sao?
Tôi im lặng không thèm đáp.
- À, tôi có chat với cô trên facebook mà cô không chịu xem thôi!
Hả? Đúng vậy, tôi không có xem tin nhắn của hắn. Muôn sự cũng là vì cái "im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ".
- Còn 5 tiếng nữa mới tới Đà Lạt. Theo như dự định, sẽ cắm trại trên đồi, chiều sẽ thuê khách sạn!
- Ừm...huh!- Tôi gật đầu cho hắt biết mình có nghe hắn nói. Hắn hừ lạnh:
- Cô luôn muốn tôi nói chuyện, sao giờ lại ít nói vậy?
- Kệ tôi! Nói chuyện với người không có não như anh thì chỉ phí công!
- Tôi nhịn cô lần này!
- Không nhịn thì làm gì tôi?
- Cô...
- Cô cô cô con khỉ khô!
Hắn buông vô lăng quay sang tôi, chiếc xe chệch đường đi. Tôi hoảng hồn chuẩn bị hét toáng lên thì hắn đã cầm lại tay lái. Tôi nhìn hắn:
- Anh điên à?
- Cô thử nghĩ xem!
- Ừ, điên thật!
-!!!!
Tôi biết rõ ý hắn. Ý hắn nói là nếu hắn điên thì đã không cầm tay lái lại. Nhưng bình thường, hắn điên thật mà. Tôi ngắm phong cảnh xung quanh, trời đã chưng hửng sáng. Khí trời cũng trở lại hơn. Tôi có mặc áo khoác nhưng vẫn lạnh run run. Hắn liếc sang tôi rồi quăng chiếc áo khoác da màu đen qua.
- Không cần!
- Sao cô bướng thế?
- Bướng gì chứ?
- Im lặng và mặc vào đi! Tôi bỏ cô giữa đường thật đó!
- Thật không?- Tôi bán tin bán nghi hỏi lại.
- Thử xem!- Hắn quay sang tôi. Ờ, hắn giận thật rồi. Tôi ngoan ngoãn choàng áo khoác lên người. Nhưng tôi mặc rồi thì hắn có lạnh không nhỉ? Tôi len lén liếc sang hắn. Khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười:
- Đừng nhìn nữa, tôi không thể tập trung lái xe!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian